Lớ ngớ đứng trước sân bay quốc tế tại thủ đô Colombo của Sri Lanka và kiên quyết hỏi cho bằng được vị trí điểm đón xe buýt “liên tỉnh” để đến thành phố Kandy, tôi may mắn được người dân tại sảnh nhiệt tình giảng giải rằng mấy bác nhìn giống “cò xe” ấy chính là lái xe buýt đường dài ấy. Họ không nói dối đâu, giá cả như vậy là giá chung cho mọi người, đừng lo!
Chắc nhìn thấy con bé mặt ngu ngơ, nói lơ mơ và nhỏ con như trẻ đi lạc nên bác tài còn ưu ái cho hẳn chỗ ngồi trên để tha hồ nhìn ngắm cảnh quan (bác ấy hỏi xin mọi người nhường chỗ cho, dù tôi từ chối hết mình!).
Chà, ấn tượng đầu tiên ấy về đất nước Sri Lanka quả là đẹp – đến tận bây giờ đối với tôi.
May mắn được ngồi ngay hàng ghế đầu, tầm nhìn rộng rãi nên tầm mắt tôi cứ như dán vào cửa kính xe.
Miên man trước mắt là bầu trời xanh thẳm một màu như ngọc thiên thanh, hai bên đường một màu xanh mát mắt giữa cái nắng như ươm vàng của mùa tháng 8 tại vùng Ấn Độ Dương.
Con đường như suối tuôn thẳng tít trước mắt. Thỉnh thoảng lại bắt gặp những cô gái trong chiếc váy kiểu cổ điển màu trắng tinh, trên những chiếc xe đạp nhuộm màu thời gian đầy chất màn bạc.
Hoặc những mảnh lùm hoa dại màu vàng nhạt lấp loáng dưới ánh nắng buổi giữa sáng.
Không biết vô tình hay cố ý, mà giai điệu của bài Autumn Leaves từ bản cover của giọng nữ trầm nào đó lại ngân nga khe khẽ trong chuyến hành trình khoảng 3 tiếng đến thành phố Kandy.
Cảnh sắc đó, chiếc xe đạp đó, làn váy đó. Tôi ngỡ như mình lỡ bước du hành đến thế giới của Régine Deforges, với nàng Lea trong tà váy trắng lướt trên chiếc xe đạp màu xanh, băng qua những cánh đồng xanh vàng óng ả trên nền trời trong suốt.
Chí ít, đó là ấn tượng thứ hai của tôi về Sri Lanka. Cái chất thơ đến ngỡ ngàng, đến từ vùng đất ưa những gì đậm vị và nổi tiếng với khu đền thời Phật giáo cổ xưa.
Ở Sri Lanka, người ta thường đến vì cái khu tam giác vàng Phật giáo này. Không đâu xa xôi, ngay tại thành phố cao nguyên Kandy này, người ta tìm đến vì nơi này còn lưu giữ di vật của Phật Tổ.
Một kẻ lữ hành bất định như tôi thì lại chưa biết đến điều ấy khi quyết định đến Sri Lanka.
Vậy nên, tôi để hình ảnh nàng Lea ấy dẫn dắt tôi đến khu công viên trung tâm tại Kandy. Đó không phải là ngày cuối tuần. Nhưng ta vẫn bắt gặp đâu đó nhiều gia đình đến đây đi pinic. Và đặc biệt hơn cả: rất nhiều cặp đôi đến đây để chụp ảnh cưới.
Đến đây, nàng Lea thay váy trắng để khoác lên mình những bộ váy cưới truyền thống của Sri Lanka.
Người ta chuộng muôn màu sắc xanh ở đây: từ xanh lá cây đến xanh dương, đến xanh da trời. Màu đỏ đặc trưng của váy áo vùng Ấn Độ Dương, đặc biệt là từ Ấn Độ cũng không chịu kém cạnh về độ thời thượng.
Những mảng cỏ xanh, những hồ nước nhỏ, những con đường rợp bóng mát, những mái vòm nghỉ chân nơi cuối đường, thấp thoáng sắc vàng ươm của hoa phượng vàng vùng hải quốc này. Và từ lúc nào, nàng Lea lại biến thành Sheherazat của truyện Nghìn Lẻ Một Đêm.
Quả là một trải nghiệm lạ kỳ tại xứ sở này.
Có thể, tôi đã lỡ lọt hố thỏ của thế giới Alice ở xứ sở thần kỳ.
Này nhé, bạn có thể gặp những nàng Rapunzel với mái tóc tết dài, đen nhánh và nụ cười thẹn thùng trên mọi nẻo phố; những cụ già trong váy quây trắng, nhỏ nhắn dưới làn ô đủ bảy sắc cầu vồng trên đường ray xe lửa ngổn ngang; những làn thức ăn vặt thơm nức mũi và bắt mắt đầy mời gọi (giá lại siêu rẻ!); những dãy núi trùng điệp một màu xanh mát.
Tôi quyết định bắt chuyến tàu từ Kandy đến với Ella, tạm thời tránh cái tôn nghiêm của chốn tam giác văn hóa Phật giáo. Và đó là cách tôi lọt chiếc hố thỏ vào xứ sở Alice, mang màu sắc Sri Lanka.
Ella nổi tiếng với bạt ngàn đồi chè. Nơi đây cũng là xuất phát điểm của món trà nổi tiếng toàn thế giới: trà đen. Nổi tiếng nhất có lẽ là trà Bá Tước (hay Earl Grey) với tên tuổi của Dilmah. Cái vị cam hòa trộn mùi trà đen thanh tao, đặc trưng của trà Bá Tước làm tôi say mê như điếu đổ.
Đến đây, hãy trải mắt để chứng kiến những đồi chè mướt mắt kéo dài hàng cây số, trùng trùng lớp lớp từ đồi này đến đồi kia.
Mỗi sáng sớm, những toán công nhân hái chè đầu vấn khăn, áo váy dài tỏa ra các ngã nhỏ trên đồi chè để thu hoạch chè. Những chiếc khăn vấn này tạo thành một túi đựng chè, như những chiếc gùi, để họ mang trên lưng.
Chuyến tàu từ Kandy đến Ella len lỏi qua những đồi chè ấy. Và bạn có thể đi bộ dọc theo đường tàu để ngắm cảnh sắc vùng Ella đẹp đến mải mê.
Những chuyến tàu ở đây xập xình chậm rãi, thích thì cũng có thể dễ dàng nhảy lên tàu (nhưng người dân ở đây không ai làm thế cả!). Với những chiếc đầu máy như từ thời đầu máy hơi nước, mỗi lần một chuyến tàu chạy ngang qua, hành khách lại vẫy tay chào rải rác những vị du khách đi bộ trekking dọc theo tuyến đường tàu khi họ hướng ống kính đến hành khách.
Ôi, cái xứ gì mà nhiệt tình đến lạ!
Và trước khi đến cuối đường trekking theo tuyến đường tàu hỏa, tôi rẽ sang lối đi để đến với Đỉnh Ella, nơi mà người dân nơi đây gọi đùa là Vườn Địa Đàng Ella – hay Ella Peak.
Với quyết tâm của một kẻ lữ hành tò mò, tôi cố gắng leo lên đỉnh của ngọn núi có điểm ngắm của vườn địa đàng này. Thật may là nửa đường, một anh bạn chó trắng từ đâu chui ra và quyết định nhập đoàn.
Người ta bảo là con chó này luôn xuất hiện để dẫn khách lên đến đỉnh Ella, nhưng chưa bao giờ nó trở về nơi dân cư tập trung dù chỉ một ngày. Có lẽ, nó là vị sứ giả dẫn đường của khu vườn địa đàng này.
Nhưng nhờ có chú chó ấy, chuyến leo núi sinh động lên hẳn. Để rồi, khi đến vị trí đỉnh núi, tôi có thể phóng tầm mắt ngắm nhìn trùng điệp mây trời, núi sông và thả mình theo nắng. Tâm hồn như tự dung khoáng đạt hơn, cảm xúc như bay bổng hơn và tầm nhìn như bát ngát thoát tục hơn. Cái cảm xúc sến xẩm ấy của tôi chắc phải buồn cười lắm, nên anh chàng chó đi theo cùng, sau khi thả mình lên mảng cỏ, cứ nhìn mà cười suốt.
Tôi chắc là nó cười tôi vì trông mặt nó là biết!
Nhưng kệ, đến được vườn địa đàng rồi thì cứ sến xẩm đi. Vì đâu phải lúc nào bạn cũng có thể đến được vườn địa đàng đâu, nhỉ?
* Để đến được Ella, bạn đáp chuyến bay từ Việt Nam đến Colombo, thủ đô của Sri Lanka. Hãng AirAsia hiện mở tuyến này theo hình thức hàng không giá rẻ. Vé khứ hồi khoảng $500. Nếu săn được vé rẻ thì còn rẻ hơn nữa.
Sauk hi đến Colombo, bạn có thể đi xe buýt đường dài hoặc tàu để đến Ella. Bảng giá được niêm yết rõ ràng tại bến tàu, xe. Người dân cũng rất nhiệt tình và thân thiện, nên bạn cứ mạnh dạn hỏi họ nhé.
Do tiếng Anh không phải là ngôn ngữ phổ biến lắm tại nơi đây, nên nếu bạn chuẩn bị thêm vài câu tiếng Sri Lanka (tức Sinhala) thì càng có lợi hơn cho bạn.
Món ăn của Sri Lanka cũng giống như món Ấn Độ, thiên nhiều về cà ri. Nhưng đặc biệt, nơi này lại nghiêng nhiều về rau, ngay cả cà ri cũng là cà ri rau nhiều hơn. Đây là nét đặc trưng của ẩm thực Sri Lanka nên chớ nên bỏ lỡ nhé.
Người Sri Lanka vẫn không chuộng thói quen ra quán để ăn, nên đôi khi sẽ hơi khó tìm được quán ăn ven đường, đặc biệt là tại các thành phố nhỏ hơn. Bù lại, các bạn bán hàng rong trên những làn tre đựng thức ăn vặt thì lại đua nhau khoe sắc. Vậy nên, cứ thử hết nếu có thể! Cực kỳ đề cử đó!
*Vẫn là bài cho cô em gái khác họ cùng tông, chuyến đi xa lắm rồi~ và bài viết cách đây cũng xa lắm rồi~