Khác tí gió thôi, mình thử đi tàu để khám phá Machu Picchu. Ờ thì lúc đó óc không ở trong đầu tí, nên người ta bảo đi tàu thích lắm là mình “triển”. Bài học: Đi du lịch một mình thì rất dễ bị dụ khị <_<
Machu Picchu, một trong mười địa điểm hút khách du lịch lớn nhất thế giới, cái nơi mà ai cũng muốn đến để thỏa cơn khát xê dịch, hoặc là nơi người ta biến giấc mơ “Indiana Jones” thành hiện thực – hoặc ít ra là cảm giác như vậy.
Lần này, tôi chọn cách khám phá Machu Picchu bằng tàu hỏa. Và lần này, đó là chuyến tàu Vistadome, chạy dọc theo tuyến đi bộ đường trường IncaTrail nổi tiếng, với trang thiết bị tiện nghi để bạn vừa tận hưởng dịch vụ hạng sang, vừa ngắm cảnh thỏa thích.
Điểm khởi hành của tôi là tại ga Poroy, nằm ngoài khu vực Cusco.
Nhắc đến Cusco, đó là một thành phố không lớn, không nhỏ, tấp nập khách du lịch và màu sắc sặc sỡ ở mọi góc nhìn.
Như mọi thành phố từng bị thực dân Tây Ban Nha đô hộ, Cusco có một quảng trường trung tâm rộng lớn, nhiều dãy nhà san sát, đều chặn chặn và bắt mắt. Những người phụ nữ trong trang phục dân tộc của Peru, tay ôm hoặc cừu hoặc dê, với chiếc mũ đặc trưng trên đầu. Tiếng cười của họ làm náo nhiệt cả góc quảng trường ngợp nắng và hoa.
Ở góc kia, gia đình bán rong đon đả mời khách thứ nước giải khát sóng sánh sau khi pha trộn từ cả tá chai lọ nước ép đủ màu sắc. Tôi khoái cái món này không thể tả. Vừa uống vừa ngắm cách bà mẹ gia đình tay thoăn thoắt pha chế trong cái nắng dịu buổi sáng muộn, cùng tiếng cười đùa của hàng dài khách mua đang chờ đến lượt mình, nó mang lại cảm giác cuộc đời thật thú vị.
Quanh góc khác, kẻ đến người đi len lỏi giữa những con ngõ nhỏ để tìm kiếm cho mình những khuôn mặt khác của thành phố này. Nó vừa giống với những thành phố khác từng đi qua, lại vừa khác đến ngẩn ngơ. Không thể gọi tên chính xác cái khác ấy. Chỉ biết là nó khác.
Tôi đoán, có lẽ là vì Cusco là nơi tập trung của nhiều luồng văn hóa và lối sống “nghệ sĩ” hay theo lời của đám bạn du lịch của tôi: kiểu sống “hippie” trong phố.
Tại đây, người ta tự do thể hiện cuộc sống của mình theo cách người ta thích. Người ta cười, người ta khóc, người ta hét, người ta buồn. Tất cả đều nhìn thấy rõ ràng trên khuôn mặt họ. Đó là sự dũng cảm tinh thần mà không phải nơi nào cũng có thể nuôi dưỡng được.
Nhưng hãy tạm rời xa Cusco để lên kịp chuyến tàu Vistadome.
Chuyến tàu này theo đúng chuẩn hạng sang.
Qua màn kiểm tra hành khách, bạn được chào đón bằng thứ đồ uống và một vài món điểm tâm nhẹ – với bụng dạ của tôi thì nó đủ là bữa sáng no nê – theo phong cách truyền thống của người Peru. Anh phục vụ niềm nở và chân tình, trời xanh trong, tầm nhìn khoáng đạt, nhạc dịu êm và mùi hương dịu mát lan tỏa nhẹ nhàng khắp khoang tàu.
Đó là một khởi đầu tốt đẹp cho hành trình tàu hỏa từ ga Poroy đến Aguas Calientes – trạm dừng cuối cùng để đến đỉnh Machu Picchu.
Chuyến tàu này chạy xuyên qua khu vực bảo tồn của Machu Picchu, ôm theo dòng chảy của sông Urubamba. Quả thật không sai khi nói rằng chuyến tàu này xuyên qua một số địa điểm mà chỉ duy nhất thấy được khi lên tàu này.
Những cánh rừng, những hẻm núi hiểm trở, những khúc uốn lượn chảy xiết của dòng sông Urubamba lúc hiền hòa, lúc gào thét dữ dội. Đến cả những thửa ruộng xanh tươi mơn mởn, những ngôi làng theo kiến trúc Inca cổ xưa vẫn còn lưu giữ, những trạm canh gác xưa kia của người Inca, những cổng vòm lạc lối giữa chốn hoang vu hay vô tình bắt gặp một bà cụ già với làn giỏ hoa tại nơi nghỉ giữa quãng của con tàu sau chặng đường ì ạch mệt nhọc leo lên đỉnh một ngọn núi (hay đồi nhỉ ?).
Mọi thứ lướt qua trước mắt, đẹp là thế, hùng vĩ là thế và cũng khó hiểu đến thế.
Người ta vẫn không thể hiểu rõ lý do người Inca lại chọn một nơi biệt lập như thế để xây dựng nên Machu Picchu.
Dù danh thắng Machu Picchu nằm chủ yếu trên đỉnh một ngọn núi, bao quanh bốn bề là dốc núi hiểm trở và đầy biệt lập, nhưng nơi này là một tổ hợp quần cư với đầy đủ chức năng sinh hoạt – từ sản xuất đến phòng vệ.
Nhìn tổng thể từ phía tháp canh – hay House of the Guardians, Machu Picchu được thiết kế uốn theo hình xoáy trôn ốc bí ẩn. Cũng từ đây, bạn mới cảm nhận phần nào sự khéo léo, sự dẻo dai và sức mạnh phi thường của người Inca thời ấy.
Không thế sao được khi những bậc thang đi lại thường ngày nhất cũng phải khiến đa phần thế hệ người hiện đại cũng phải thở dốc khó nhọc để di chuyển từ đền thờ này sang đền thờ khác. Hoặc cái thế chênh vênh, một bên vực, một bên núi của hầu như mọi con đường nơi này. Ở cái độ cao chót vót, xa cách con sông – nguồn nước chính – ở phía dưới chân núi cách xa đến tận cả ngày leo bộ (hoặc gần cả tiếng đi xe bus), trong cái lồng lộng gió trời hoang vu và mây mù cuồn cuộn sớm chiều.
Machu Picchu lây Đền chính, Đền mặt trời và Ngôi nhà ba cửa sổ làm trung tâm. Tất cả đều xây dựng từ những khối đá lớn nhỏ, kết dính nhau bằng bùn đất. Ấy là các nhà khảo cổ nói vậy.
Còn cái Đền kền kền – hay Temple of Condor – là nơi mà người ta hay gọi là đền. Nhưng tôi nghe lỏm được rằng thực ra nó chả phải đền gì. Những ai tò mò tinh mắt sẽ thấy những rãnh nhỏ dọc theo tường khu vực này; và họ bảo rằng đây thực ra là nơi họ hành hình tử tù, máu của tử tù sẽ chảy theo những rãnh ấy theo một nghi lễ nào đó của người Inca. Không biết thật hay giả, nhưng quả cũng khiến một số người thấy rợn người khi đến cái nơi tưởng chừng vô hại này.
Dù bạn đã từng đến những khu vực có nền văn minh Inca, thì nơi đây, có lẽ bạn phải dành hẳn 3 ngày để tìm hiểu hết khu vực trung tâm của nó.
Nhưng dù có đi hết, người ta vẫn không thể lý giải vì sao lại xây Machu Picchu biệt lập đến vậy tại nơi này. Bạn thấy chúng ở đó, ngăn nắp, gọn gàng và có trật tự, nhưng chúng lại từ chối gợi ý bất kỳ điều gì để tiết lộ mục đích của chốn linh thiêng mà huyền bí này.
Nơi này như thể đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên biến mất trong dòng chảy lịch sử.
Rời khỏi nơi đây, cái câu hỏi đó ám ảnh tôi – như hàng vạn du khách phù hoa khác. Chúng tôi đến đây để thỏa mãn trí tò mò và cảm giác phiêu lưu mạo hiểm, để rồi rời đi với những manh mối rời rạc từ một quần thể có tổ chức và khổng lồ, với những bí ẩn như một loại mật mã có cấu trúc nhưng chưa từng được biết đến trong lịch sử.
Hoặc nó bí ẩn như chiếc mặt nạ kỳ lạ, theo phong cách nghệ thuật Cusco cổ xưa, của anh hề hoạt náo viên trên chuyến tàu trở về Poroy từ Aguas Calientes.
Tất cả đã khiến khát khao giải mã bí ẩn Machu Picchu càng trở nên mãnh liệt hơn sau chuyến dạo chơi đến Machu Picchu. Và điều đó níu chân lữ khách vô định ở lại đây lâu hơn, khiến người ta ham muốn trở lại nơi này hơn, thật lâu hơn. Cho đến tận khi bí mật được khám phá.
…Hoặc không bao giờ khám phá được và luôn mắc kẹt trong vòng xoáy trôn ốc bí ẩn của Machu Picchu.
*Để đến Machu Picchu, bạn có thể bay từ Việt Nam đến Anh, Pháp, Nhật hoặc Hoa Kỳ, rồi từ đó nối chuyến đến thủ đô Lima, Peru hoặc trực tiếp đến Cusco (tùy hãng). Giá vé khứ hồi trung bình là $3000.
Từ Cusco, bạn có thể đi tàu hỏa, xe khách, xe bus đến Aguas Calientes. Giá sẽ thay đổi tùy theo hình thức lựa chọn. Với tàu hỏa Vistadome, bạn có thể phải bỏ ra tầm $200 – tùy thời điểm. Từ Aguas Calientes, đi xe bus (giá khoảng $5/chiều) hoặc đi bộ lên đến Machu Picchu.
Một số khu vực trên đỉnh Machu Picchu sẽ cần phải mua thêm vé vào cửa. Những nơi này thường khá biệt lập và hiểm trở. Nên nếu có bạn đi cùng thì sẽ an toàn hơn.
Nên mang theo đồ ăn thức uống dự phòng và đèn pin, áo khoác, áo mưa vì nhiệt độ và thời tiết ở đây thay đổi rất thất thường. Người ta không cho phép mang gậy leo núi vào, nhưng quy định này cũng không được thực hiện nghiêm cho lắm.
Nhớ lưu ý giờ xe bus xuống núi và giờ đóng cửa khu du lịch vì nếu quá giờ thì toàn bộ khu vực sẽ không có cứu hộ hay người trợ giúp cho bạn.
À, sau khi đi thì thấy: đáng đồng tiền bát gạo!