“Từ đó bọn cướp không dám bén mảng tới căn nhà ấy nữa. Bốn nhạc sĩ thành Bremen thích cái nhà ấy nên cũng không muốn dời đi nơi khác”.
Lời kết quen thuộc đó của câu chuyện cổ tích từ anh em nhà Grim, dù ít dù nhiều, cũng lưu lại dấu ấn khá sắc nét từ thời trẻ thơ của tôi về một xứ sở cổ tích kỳ dị, nhưng lại khêu gợi “dòng máu phiêu lưu” có lẽ là từ lúc ấy. Nói là kỳ dị vì quả là lúc ấy, mấy câu chuyện cổ tích thế giới mà tôi từng được biết chỉ xoay quanh công chúa, hoàng tử, phù thủy và lâu đài.
Và cái lần tôi đặt chân đến nước Đức ấy, người bạn Đức đáng mến của tôi lặn lội lái xe vài trăm cây số để đưa tôi dạo chơi thành phố Bremen, nơi từng là công quốc nhỏ bé nhất, nhưng cũng là một trong vài công quốc ấn tượng nhất, của Liên bang Đức.
Ấy vậy mà chỉ khi đặt chân đến thành phố này, tôi mới chợt nhớ ra: “A, đây chính là xứ sở cổ tích kỳ dị đó!”
Không nhớ sao được khi gần như mọi nơi trong thành phố này, bạn có thể bắt gặp hình ảnh của bốn con vật: ngựa, gà, chó, mèo chồng lên lưng nhau tại mọi con ngõ be bé, nhỏ xinh và đầy những cửa hàng cũng be bé, nhỏ xinh như cổ tích của thành phố này.
Nói thế nào nhỉ, mọi cái trong thành phố này cứ nho nhỏ, nồng hậu và dịu dàng như một xứ sở nào đó vừa quen lại vừa lạ. Nhưng nó cũng chứa nét chân chất và hồn nhiên như câu chuyện cổ tích Nhạc sĩ thành Bremen của anh em nhà Grim.
Rảo bước trên những con đường nhỏ lát đá nhấp nhấp nhô nhô, chỉ đủ nhỏ cho vài người đi lại nhưng lại đủ lớn để kẻ qua người lại rôm rả chuyện trò sau cánh cửa của những cửa hiệu san sát. Tôi thích cái cảm giác như lạc vào xứ cổ tích ngụ ngôn khi dạo quanh qua những con ngõ nho nhỏ ấy.
Những cánh cửa gỗ nhỏ xinh.
Những bước tường nhiều màu sắc đến nồng hậu.
Những mảng hoa cỏ chen nhau đầy sức sống.
Ánh sáng ấm áp từ bên trong những ngôi nhà đầy rộn rã tiếng cười.
Những hàng cây lá vàng như tơ nắng vương vãi khắp đường to ngõ nhỏ.
Tiếng nhạc cổ trầm từ hộp nhạc vương vít quanh thành phố.
Tất cả như ôm gọn bạn vào lòng với đầy đủ sự bao dung của thế giới cổ tích đầy sắc màu ngụ ngôn. Và tôi thật sự lạc bước trong không gian ấy.
Tôi đặc biệt không thể cưỡng lại được sự cám dỗ của những gian hàng nơi đây.
Nó có đủ cả. Từ quầy lưu niệm, đến cửa hàng bánh ngọt, đến quầy kem, đến nhà hát, rạp phim, đến vòng quay ngựa gỗ hay quán bia đặc trưng của xứ Đức lắm bia nhiều bọt này.
Cứ mỗi khi bước chân vào một cửa hàng trên dãy phố Schenoor bày bán đầy những mặt hàng kiểu “boutique” này là cứ không muốn bước ra nữa. Đơn giản vì nó… yêu quá đi!
Hết Schenoor thì lại đến dãy phố Böttcherstrasse, nơi mà ắt hẳn đa phần khách du lịch sẽ phải dừng chân vì cứ khoảng tầm chiều, 30 phút một lần, bạn sẽ nghe được tiếng nhạc như phát ra từ chiếc hộp nhạc cổ quanh khu phố này. Nhưng sự kì diệu là khi bạn ngước nhìn lên cái tháp mái cong ngay giữa dãy phố này.
Đó là một cái tháp cao hơn dãy tường thành bên dưới khoảng 1-2 tầng thôi, với nhiều cánh cửa sổ nhỏ xinh màu xanh da trời.
Điểm đặc biệt của nó là: một tầng của nó tự động xoay! Nó xoay để lộ ra tấm phù điêu khắc họa một bức thư nào đó mà tôi hoàn toàn mù tịt vào lúc ấy.
Bởi vì lúc ấy, tôi chỉ có ngước mắt lên trầm trồ và thích thú vì trải nghiệm đó thực sự phấn khích với tôi. Như thể khi đọc đến đoạn kết câu chuyện Nhạc sĩ thành Bremen, lúc bốn con vật quyết định chuyển vào nhà ở sau khi đuổi lũ cướp ra khỏi nhà ấy. Đó là một sự thỏa mãn đơn giản mà dường như, càng lớn lên thì tôi càng mất dần nó.
Dám cược rằng khi bạn đến đây, thành phố này cũng sẽ khiến bạn cảm nhận lại thời “trẻ trâu” ấy – như tôi.
Tất cả vì mọi ngõ ngách ở nơi này quả thực chân phương và bao dung bạn thật sự.
Tôi và người bạn Đức vui tính của mình để cho chính bản thân mình lạc lối nơi đây. Chúng tôi lạc đến khu vực quảng trường trung tâm và may mắn, hôm ấy người ta lại tổ chức buổi lễ hội dân gian của thành phố.
Nơi đó, khi ánh đèn hắt lên khoảng trời chiều xám màu, tôi thật khó cưỡng lại cái ánh sáng cổ tích diệu kỳ từ những vòng xoay ngựa gỗ, từ bánh xe vòng quay với những khoang ghế nho nhỏ, từ những quầy bán kẹo phồng, kẹo dẻo hay đủ mọi loại kẹo đầy màu sắc, hay những quầy bán xúc xích thơm nức mũi.
Ôi, dù không thích xúc xích, nhưng khi đến Đức, tôi lại phải lòng món xúc xích vì nơi đây đích thị là quê hương của món này. Đủ loại xúc xích và thơm ngon, đậm vị không thể tả.
Cái thứ ánh sáng lung linh của Altmarkt, hay chính là quảng trường trung tâm – tức khu chợ cũ của thành phố, là thứ mỹ phẩm không tì vết cho mọi gương mặt của lữ khách đến đây.
Đến Đức, dĩ nhiên là tôi phải uống thử bia Đức.
Kết thúc một ngày bằng cách dừng chân ở một quán bia đúng chuẩn kiểu Đức, trong một không gian ấm áp với vô vàn bức ảnh mang sắc màu xưa cũ – à, người bạn Đức đáng mến của tôi cũng đã khá đứng tuổi rồi – cùng vài món ăn kèm nho nhỏ và những câu chuyện của hai người bạn lâu ngày mới gặp, Bremen trong tôi đẹp hơn đến ngàn lần.
Vì nó đẹp lòng đến vậy. Nhẹ nhàng đến vậy. Chân phương đến vậy. Mà cũng vui vẻ đến vậy.
* Hiện nay, có nhiều hãng bay đến Đức. Bạn có thể bay Vietnam Airlines hoặc Lufthansa từ Việt Nam đến Hanover, Hamburg hoặc Frankfurt, rồi từ đó, bắt tàu hoặc bus để đến Bremen (thậm chí là bay đến Bremen nếu bạn rủng rỉnh túi tiền). Giá máy bay khứ hồi khá dao động, nhưng tính trung bình tầm $1000.
An tâm là hệ thống phương tiện công cộng tại Đức rất tốt, lại nhiều lựa chọn nên bạn cứ lên mạng tìm hiểu thông tin (có cả tiếng Việt) để chọn được phương án tối ưu nhất cho mình.
Xúc xích thì nhất đinh phải thử rồi. Nhưng cũng đừng bỏ qua bánh mì và kem que nhé. Cứ dừng đại ở đâu đó và thử thôi. Không hối hận đâu. Ngon lắm!
Bremen còn có một dòng sông chảy qua, nên nếu muốn chút không khí thiên nhiên, hãy dạo bộ dọc theo đó. Đi dạo dọc sông bằng thuyền cũng là lựa chọn thú vị, nhưng nếu là tôi thì tôi muốn bỏ tiền ra để đi dọc theo sông Sene của Paris hay dọc theo hệ thống kênh rạch ở Amsterdam hơn. Đơn giản là vì Bremen khá nhỏ, cứ thong thả tản bộ thôi cũng đủ hết ngày cho bạn bận rộn rồi 😀